Càng đi về phía Tây, thảo nguyên càng trải dài vô tận.
Tuy vẫn nằm trong phạm vi cương vực của Đại tư, nhưng vì đất rộng người thưa, lại không thiết lập quan phủ, ngày thường hiếm thấy người Trung Nguyên qua lại.
Gió lạnh lướt qua biển cỏ mênh mông, những cọng cỏ khô vàng cuộn sóng nhấp nhô, kéo dài đến tận chân trời nơi có ngọn tuyết sơn quanh năm không tan.
Đỉnh tuyết phản chiếu ánh lạnh u lam, tựa như thanh lợi kiếm treo ngược đâm xuyên tầng mây. Đối diện với tuyết sơn là một căn nhà thấp bé giữa thảo nguyên, được xếp bằng đá, mái lợp nỉ lông bò Tây Tạng, cô độc sừng sững.
"Phổ Quỳnh!!"
