Bộ khoái không hề ngăn cản hai người, có thể thấy nha môn đã không còn hơi sức lo liệu quá nhiều, bọn họ rất nhanh đã men theo con đường nhỏ đến dãy núi gần đó.
“Dương Hợp, sắp đến rồi.”
Dương Hợp quay đầu nhìn lại, 0.2 điểm linh thị quả thực có hạn.
Chỉ cảm thấy trong trấn âm u đáng sợ, vài người đi đường thất thần đi lại trên phố, một số quan tài còn được đặt ngay trước cửa một cách ngang nhiên.
………
Trời dần tối.
Hứa Đại Bao dẫn Dương Hợp đi qua một vùng ruộng bậc thang rộng lớn mới nhìn thấy Thanh Hồ.
Thanh Hồ ban ngày có lá sen điểm xuyết, là một cảnh đẹp mãn nhãn, nhưng giờ đây dưới màn đêm, chỉ cảm thấy nó đen sâu không thấy đáy.
Có sáu người đang đợi Hứa Đại Bao và Dương Hợp, đều khoảng ba mươi tuổi.
“Đại Bao.”
Hứa Đại Bao sốt sắng nói: “Trương ca, hai người bọn ta cứ để huynh sai bảo là được.”
Trương Khai nghi hoặc đánh giá Dương Hợp, “Đại Bao, không phải ta bảo ngươi tìm một người trạc hai mươi sao? Lỡ nhiễm phải thứ không sạch sẽ thì làm thế nào.”
Hứa Đại Bao bất đắc dĩ nói: “Trai tráng trong nhà nào mà chẳng phải bà con họ hàng, Trương ca huynh cũng rõ, nha môn bây giờ tra xét rất nghiêm.”
“Thôi bỏ đi, hái ngó sen cũng không tốn bao lâu.”
Trương Khai ném ra một túi tiền, Dương Hợp ước lượng, ít nhất cũng phải mười mấy lạng.
“Xong việc còn có hai mươi lạng nữa, nhưng phải đợi chủ thuê thanh toán xong.”
Dương Hợp thầm lè lưỡi.
Hắn dù sao cũng từng theo Dương lão hán tìm hiểu giá cả rau quả, ngó sen đâu phải vật lạ, mười lạng đã đủ ăn thịt mấy tháng rồi.
“Tất cả lại gần đây, nhớ kỹ những lời ta sắp nói.”
“Thấy sợi dây đỏ chưa?”
Trương Khai lấy ra một sợi dây đỏ, quấn vào mắt cá chân của bảy người.
“Ngó sen sợ nhất là dây đỏ, nếu cảm thấy dây đỏ siết chặt, chúng ta phải lập tức tiến lại gần phía có động tĩnh, nhớ kỹ không được quá vội, một khi dây đỏ đứt, tất cả đều phải gánh hậu quả.”
Dương Hợp nghe mà da đầu tê dại, chắc chắn trong hồ là ngó sen sao?
Vì sao lại cảm thấy như là thứ tà ma gì đó?
Không đợi Dương Hợp suy nghĩ nhiều, Trương Khai cắm ba nén hương ở bờ hồ, miệng lẩm bẩm vài câu không rõ, rồi lập tức chuẩn bị xuống nước.
Hứa Đại Bao hơi nhíu mày, cũng có chút không hiểu.
Trương Khai ra hiệu cho mọi người đứng cách nhau một khoảng trong hồ rồi mới lội xuống, khi đi các khớp xương không được gập lại, phải bắt chước tư thế của ngó sen.
Bọn họ từng chút một dò dẫm bước đi.
Sau khi Dương Hợp xuống sâu trong hồ, cái lạnh thấu xương xộc thẳng lên sống lưng.
Lòng bàn chân giẫm lên đám rong rêu rậm rạp, cảm giác vô cùng kỳ quái, khiến hắn nhớ đến mái tóc của nữ tử, thoạt nhìn đáy nước dường như trải đầy thi thể.
“Không ổn.”
Dương Hợp liếc mắt nhìn bảng điều khiển, linh thị lại đột ngột tăng lên không báo trước.
【Linh thị: 0.3 điểm】
Tim hắn như thót lên tận cổ họng, Thanh Hồ rõ ràng có chút bất thường.
Trương Khai hét lên: “Động tác của các ngươi nhẹ một chút cho ta! Ngó sen nghe thấy tiếng động sẽ không bỏ chạy, nhưng không chịu được sóng gợn trong nước.”
Bọn họ càng đi càng sâu, nước hồ rất nhanh đã ngập đến eo.
Hứa Đại Bao không biết bơi, khó tránh khỏi nản lòng, nhưng sức hấp dẫn của hai mươi lạng bạc quá lớn, chỉ có thể cắn răng đi theo.
Dương Hợp từng thấy vô số yêu ma quỷ quái, nên miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
“Có! Có rồi!”
Đột nhiên, Dương Hợp nghe thấy một người hái sen mừng rỡ reo lên, hai tay y đã thọc sâu vào trong nước, “Ta bắt được nó rồi!!”
“Nhanh, dùng dây đỏ quấn lại!”
Những người còn lại theo giao ước, tiến về phía ngó sen.
Chỉ có Dương Hợp hơi do dự, lúc này linh thị đột ngột tăng lên 0.5 điểm.
Trương Khai ở gần nhất, kinh nghiệm lại phong phú, vài bước đã chạy tới, mà người hái sen kia đã co rúm người lại trong nước.
“Đừng vội, ta…”
Phụt.
Trương Khai nhìn thấy những mảnh thi thể nát vụn nổi trên mặt nước, không khỏi thất thần.
Giây tiếp theo.
Trương Khai loạng choạng một cái, sợi dây đỏ trên mắt cá chân của những người còn lại căng cứng.
Bọn họ nhận ra, trong lòng Trương Khai dường như đang ôm thứ gì đó…
【Linh thị: 0.7 điểm】
Dương Hợp chết sững tại chỗ, cùng lúc linh thị tăng lên, tiếng trẻ sơ sinh khóc đột ngột vang lên.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, nhìn thấy từng thi thể trẻ sơ sinh chìm nổi trong Thanh Hồ, mái tóc của chúng dập dềnh như rong rêu.
Tứ chi trắng nõn… giống hệt như ngó sen.