Con ngươi Thanh Phong đạo trưởng co rút lại, trên con đường núi quả nhiên có một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Bóng người đó dường như chỉ mới mười một, mười hai tuổi, tay cầm một thanh đồng tiền kiếm, nhìn trang phục thì hẳn cũng là người trong đạo môn, nhưng…
Nhưng dãy núi này vẫn là nơi người sống chớ vào, sao lại có một đạo đồng xuất hiện ở đây?
“Sư phụ, liệu có phải là…”
“Đừng nói nữa.”
Thanh Phong đạo trưởng ngắt lời Minh Sơn, lấy một lá linh phù dán lên mi tâm, hai mắt gã lập tức loé lên u quang, khiến mọi vật trong màn sương dày đặc bỗng trở nên rõ ràng.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kinh thế hãi tục đập vào mắt gã.
Vị đạo đồng kia đi lại như chốn không người, miệng ngâm nga một khúc đồng dao không rõ tên, có ít nhất hai ba trăm con tà túy phủ phục bên cạnh, từng bước chân đạp lên mình chúng, trước mặt toàn là những con quỷ đầu người treo ngược trên cành cây.
“Nó không phải… người, tuyệt đối không thể là người sống!!”
Thanh Phong đạo trưởng nhập môn Càn Nguyên Sơn gần bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên gã thấy tình cảnh quỷ dị khôn lường đến vậy, nhất thời không khỏi hoảng hốt.
Đạo đồng đã đến cách đó trăm mét.
Thanh Phong đạo trưởng hít một hơi khí lạnh, đâu phải đạo đồng? Rõ ràng là một cỗ thi thể!!
Toàn thân đạo đồng không có chút dương khí nào, răng nanh lồi ra, làn da trắng bệch điểm những đốm thi ban, mái tóc mang màu đỏ rực đặc trưng của cương thi.
Không đúng.
Thanh Phong đạo trưởng định thần nhìn kỹ, ba ngọn âm hỏa đang cháy hừng hực trên đỉnh đầu và hai vai, lẽ nào là… Hạn Bạt trong truyền thuyết có thể khiến đất đai nghìn dặm khô cằn?
Hạn Bạt?!!
Chẳng lẽ là tà túy do Ân phu nhân dẫn tới?
Đạo đồng dừng bước trước cổng Ngũ Quang miếu, Thanh Phong đạo trưởng liên tục lùi về sau.
“Minh Sơn, Minh Thủy, ta sẽ thi triển giấy mã thuật thử đưa các ngươi xuống chân núi, các ngươi phải nhớ kỹ bảo vệ Ân phu nhân, còn sống sót được hay không, haiz, đành xem tạo hóa của các ngươi vậy.”
Minh Thủy sợ đến không dám đáp lời, còn Minh Sơn thì nhận ra điều khác thường.
“Sư phụ, người kia có phải là đồng đạo của Càn Nguyên Sơn không?”
Động tác chuẩn bị thi pháp của Thanh Phong đạo trưởng cứng đờ, gã nghĩ đến lời đồn về Càn Nguyên Sơn, tuy không rõ danh tính của chân truyền đệ tử Kim Quang Động, nhưng hầu như ai cũng biết đến sự tồn tại của Thi Đạo Nhân.
Đạo đồng mỉm cười, những đặc điểm thi hóa trên người dần biến mất, ba ngọn âm hỏa chuyển thành dương hỏa, một con mắt dọc giữa trán từ từ mở ra.
Trong chớp mắt, bầy quỷ ngửi thấy mùi dương khí tươi ngọt, điên cuồng lao về phía đạo đồng.
“Mượn con ngươi của các ngươi dùng một chút!”
Đạo đồng cười hì hì, một bàn tay quỷ nắm chặt đồng tiền kiếm từ sau lưng chui ra, trong lúc bản thân hắn tiến về phía trước, bàn tay kia đã liên tiếp đâm ra mấy nhát vô cùng chuẩn xác.
Hắn thuận thế tiến vào phạm vi Ngũ Quang miếu, bầy quỷ chỉ biết gào thét chứ không dám truy đuổi.
Mủ máu từ kẽ tay của bàn tay quỷ nhỏ giọt xuống.
Giữa tiếng kêu la thảm thiết của lũ tà túy, đạo đồng nhận lấy con ngươi mà tay quỷ đưa tới, “Tính cả ba viên lấy được lúc trước, số lượng đã đủ rồi.”
“Nếu tấn thăng một lần không thành, thì dù sao bên ngoài miếu cũng không thiếu con ngươi.”
Thanh Phong đạo trưởng đánh giá đạo đồng một lượt, sau khi không còn duy trì thi giải tiên thể, Dương Hợp trông như một đạo đồng bình thường nhưng rất tuấn tú.
Minh Sơn nuốt nước bọt, “Sư phụ, liệu có phải là Thi Đạo Nhân của Kim Quang Động không?”
Dương Hợp để ý thấy thi thể bị lột da trước cửa chính điện, biết tình hình không mấy khả quan, liền há miệng phun ra pháp ấn thọ sơn thạch.
“Bần đạo, Dương Hợp, chân truyền đệ tử Kim Quang Động, Càn Nguyên Sơn.”
“Tới Ngũ Quang miếu để hộ tống sư… sư huynh đến Triều Ca thành.”
Dương Hợp cảm thấy xét về địa vị, Na Tra chắc chắn ở trên mình, huống hồ sau này có lẽ còn phải nhờ vả Na Tra, nên bèn tự xưng là sư đệ.
Lời này vừa thốt ra, các quan viên quý tộc hận không thể dập đầu bái lạy ngay lập tức.
Lúc Dương Hợp tiến vào thế giới điển cố đã ở trong núi, suýt chút nữa thì khởi đầu bất lợi.
May mà có thi giải tiên thể, sau khi thi hóa cũng chỉ tiêu hao vài năm dương thọ, bây giờ hắn ngay cả thân tử đạo tiêu cũng không sợ, cùng lắm thì lãng phí linh thị để hồi sinh.
Vẻ mặt Thanh Phong đạo trưởng có chút kỳ quái, sau khi xác nhận chữ khắc trên pháp ấn không sai liền vội vàng ra nghênh đón.
Gã phát hiện tu vi mà Dương Hợp thể hiện ra ngoài chỉ là hậu thiên cảnh, bản thân gã là tiên thiên cảnh ở Ngũ Quang miếu còn phải bó tay, hậu thiên cảnh thì khác gì nộp mạng?
Chẳng lẽ là do gã nhìn lầm?
Bàn tay quỷ mà Dương Hợp điều khiển chính là pháp thân tam đầu lục tí, thủ đoạn hóa thành nửa người nửa thi rất có thể là một loại tiên thể bẩm sinh nào đó.
Thanh Phong đạo trưởng xua tan nghi ngờ, với tư chất của Dương Hợp, có thể nói là đã định sẵn sẽ thành tiên đắc đạo, nếu không có chút bản lĩnh, sao dám đến đây mạo hiểm, Thái Ất Tiên Tôn cũng không thể để đệ tử làm bừa.
Không hổ là Thi Đạo Nhân!
“Sư đệ Thanh Phong bái kiến sư huynh. Minh Sơn, Minh Thủy, còn không mau bái kiến sư bá.”
Thanh Phong đạo trưởng chỉ là ký danh đệ tử, bất kể tu vi cao thấp, bất kể nhập môn bao lâu, gặp chân truyền đệ tử đều phải xưng là sư đệ.
Minh Sơn và Minh Thủy thấy Dương Hợp trạc tuổi mình nên không khỏi cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Sư bá!”
“Sư bá.”
Dương Hợp biết rõ không có thời gian hàn huyên, nếu không hắn thật sự muốn thể hiện uy nghiêm của bậc trưởng bối.
Hắn quay đầu nhìn Lý Phong, “Tướng quân xưng hô thế nào?”
Lý Phong có phần lúng túng nói: “Tiên sư, mạt tướng là Lý Phong, người Trần Đường Quan, từng được chứng kiến thần uy của Thái Ất Tiên Tôn…”
Dương Hợp không ngờ Lý Phong lúc trẻ cũng là một kẻ lắm lời, vội vàng ngắt lời: “Lý Phong, ngươi lập tức tập hợp tất cả mọi người đến chính điện, bao gồm cả miếu chúc, còn phải tìm ra miếu chủ Diệu Âm!”
“Vâng, mạt tướng đi làm ngay.”
Mọi người như tìm được trụ cột tinh thần, lần lượt đi vào chính điện một cách có trật tự.
“Thanh Phong sư đệ.”
Dương Hợp cũng không khách sáo, “Có thể bố trí pháp trận trong chính điện không? Hoạt Tiên hư thực khó lường, tạm thời cầm chân đám tà túy một phen mới là thượng sách.”
“Sư đệ có mang theo trận kỳ, bố trí chỉ mất chốc lát.”
“Nhanh lên đi.”
Dương Hợp nheo mắt, “Ta có dự cảm, nó… lại sắp giết người rồi.”
Minh Sơn và Minh Thủy không rét mà run, những thi thể đó đều chết ngay trước mắt họ, người thân ở ngay bên cạnh, vậy mà không một ai phát hiện Hoạt Tiên ra tay.
Dương Hợp bước vào chính điện, ở giữa là một pho tượng thần cháy đen, xung quanh bày đủ loại tế đàn.
“Người đâu!”
Hai vị phó tướng vội vàng lại gần.
“Ném hết tất cả đồ đạc trong chính điện ra ngoài, không được để lại bất kỳ góc khuất nào.”
Dương Hợp lại gọi Minh Sơn và Minh Thủy tới, vừa định bảo hai người truyền đạt quy luật di chuyển của Hoạt Tiên thì đột nhiên nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất ngoài cửa.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Bốn cỗ thi thể chồng lên nhau, da đã bị lột sạch, nhìn trang phục hẳn là quan binh.
Lúc này Thanh Phong đạo trưởng đã bố trí xong mười hai cây trận kỳ, trên tường hiện ra chú văn, chính điện được bao phủ trong kim quang, dường như mọi nguy hiểm đã bị ngăn cách.
Gã hiển nhiên cũng biết quy luật của Hoạt Tiên, không cần Dương Hợp nhắc nhở, liền tập trung khách hành hương lại một chỗ, bố trí sao cho tầm mắt của mọi người có thể bao quát toàn bộ chính điện.
“Tiên sư, tìm được Diệu Âm rồi, khốn kiếp, Ngũ Quang miếu thờ cúng toàn là tà túy.”
Lý Phong xách Diệu Âm bước vào điện, theo sau là hơn mười quan binh, lão miếu chúc chỉ vào thi thể trước cửa, điên cuồng gào thét.
“Thành tiên rồi! Thành tiên rồi!!”
Cửa lớn đóng lại, bên ngoài điện trở nên tĩnh mịch.
Lý Phong tát Diệu Âm mấy cái, gã mới tỉnh táo lại đôi chút.
“Nó sắp thành tiên rồi, tất cả chúng ta đều phải chết…”
Sắc mặt Dương Hợp khó coi, “Nói đi, nó phải lột bao nhiêu tấm da người mới thành tiên?”
“Bốn mươi chín người!”
“Mỗi lần bảy người, nó đã lột mười bốn tấm da người rồi, không kịp nữa đâu, Hoạt Tiên nếu không thể thành tiên trong bảy ngày sẽ tan thành tro bụi, nó sẽ không tha cho bất kỳ ai đâu!!”
Thanh Phong đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, “May mà có sư huynh nhắc nhở, đa số mọi người đều tập trung ở chính điện, nếu không thì…”
Diệu Âm dùng sức đập đầu xuống đất.
“Là ta đã khiến Ngũ Quang miếu bị hủy hoại, ở sườn điện phía nam còn nhốt mười lăm thị giả, nó… đã đến đó lột da rồi, Hoạt Tiên sẽ ngày càng đáng sợ!”
Dương Hợp thầm cân nhắc, có nên tranh thủ thời gian tấn thăng lên Đồng Quỷ hay không.