Dương Hợp có thể cảm nhận rõ ràng quan tài đang trở nên náo động, không phải vì Tam Sơn Nương Nương, mà là Na Tra phát hiện Ân phu nhân đang đến gần.
【Linh thị: 38.6 điểm】
Linh thị tăng vọt, sự dò xét từ Tam Sơn Nương Nương khóa chặt lấy Dương Hợp.
Dương Hợp nhìn quanh, từng cánh tay ngó sen dưới đất chặn kín đường đi của bọn hắn, mà Tam Sơn Nương Nương rất có thể cũng đang ẩn mình trong đó.
Đồng Quỷ mở ra, nhận thấy âm khí tỏa ra từ những cánh tay ngó sen vô cùng hỗn loạn.
“Tam Sơn Nương Nương dường như… thương thế không nhẹ?”
Dương Hợp lần đầu đóng vai người hái sen, từng tiếp xúc với Tam Sơn Nương Nương, trong ấn tượng của hắn, khí tức của ả quỷ này vốn không hề yếu ớt như bây giờ.
“Hẳn là do Ân phu nhân gây ra, Tam Sơn Nương Nương đã bị trọng thương.”
“Nhi lang~~”
Tiếng gọi của Tam Sơn Nương Nương lại vang lên, Dương Hợp toàn thân ngứa ngáy.
Hắn liếc nhìn, không biết từ lúc nào trong da thịt đã có hạt sen mọc rễ nảy mầm, nhận ra mình đã trúng chiêu của Tam Sơn Nương Nương.
Phụt.
Vai hắn nhói lên, một mầm sen lập tức mọc ra.
Dương Hợp nhận được phản hồi từ Đồng Quỷ, trong cơ thể hắn đã có con quỷ thứ ba xâm nhập, nhưng lại không tài nào tìm thấy chân thân của Tam Sơn Nương Nương ẩn náu ở đâu.
Các quan binh khác không bị ảnh hưởng bởi Tam Sơn Nương Nương, đối với họ, tà vật chỉ gọi vài tiếng rồi biến mất.
Dương Hợp ngược lại bình tĩnh trở lại, suy tính thiệt hơn.
Lý Phong nhận ra vài điều bất thường, “Dương đạo trưởng, cách Thanh Hồ chắc hẳn không còn xa nữa, chỉ cần có thể liên lạc được với Thái Ất Tiên Tôn…”
Gã cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù vứt bỏ quan tài cũng không đủ sức đối mặt với Tam Sơn Nương Nương.
“Tam Sơn Nương Nương sẽ không để ta tới gần Thanh Hồ đâu.”
Dương Hợp nhìn về phía đường núi, thử bước tới một bước, kết quả lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau kịch liệt, rễ sen đã bắt đầu ăn sâu vào xương tủy.
Hắn nhận ra Tam Sơn Nương Nương muốn trốn khỏi Thanh Hồ.
Ác quỷ cũng có bản năng xu cát tị hung, hiểu rõ ở lại chỗ cũ là đường chết, nên mới chọn ẩn mình vào cơ thể của một đạo đồng non trẻ.
Dương Hợp liếm môi, trong lòng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Dù sao chết trong thế giới điển cố cũng chẳng sao, cùng lắm Quỷ Phù Cừ rơi vào bế tắc, thu hoạch từ hành động này của hắn nói không chừng còn có thể bù đắp tổn thất.
“Lý Phong.”
Dương Hợp cũng chẳng khách sáo, lại nuốt thêm mười viên đại bổ đan.
“Các ngươi tiếp tục áp giải quan tài, nhớ kỹ đừng nhìn thẳng vào Thanh Hồ. Còn về ta… hề hề, định đối phó với Tam Sơn Nương Nương một phen.”
Dương hỏa của Dương Hợp bùng nổ, chẳng những không làm chậm sự phát triển của rễ sen, ngược lại còn khiến mầm sen trên vai đã hình thành nụ hoa.
Hắn quay người bỏ đi, Tam Sơn Nương Nương trong cơ thể cũng không còn quấy phá nữa.
“Dương đạo trưởng!”
Dương Hợp nhảy vọt xuống, rồi ôm kiếm đồng tiền cố gắng bảo vệ yếu huyệt, không ngừng lăn xuống sườn núi lầy lội.
Hắn toàn thân bầm tím, vừa chạm đất đã cảm thấy gãy mấy cái xương sườn.
Nhưng Dương Hợp không hề hoảng sợ.
Tam Sơn Nương Nương cũng không ngờ, Dương Hợp lại liều mạng đến vậy.
“A a a a!!!!”
Nơi núi hoang đồng vắng không thể nào có thêm đứa trẻ nào trạc tuổi, Tam Sơn Nương Nương muốn tránh né Ân phu nhân, chỉ có thể trông cậy Dương Hợp sống sót xuống núi.
Phụt phụt.
Khắp người Dương Hợp có hoa sen đang mọc, nhưng nụ cười của hắn lại càng thêm càn rỡ.
Hắn đâm sầm vào tảng đá lớn giữa núi, ngay khoảnh khắc tiếp cận, vài đôi bàn tay ngọc ngà tự động làm đệm thịt, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên không ngớt.
“Tìm thấy ngươi rồi!”
Dương Hợp nheo mắt, Đồng Quỷ khóa chặt một đốt rễ ở sau eo, không ngoài dự đoán, đốt rễ đó chính là chân thân của Tam Sơn Nương Nương.
Hắn không để lộ cảm xúc, nhận thấy gần đó đã phủ đầy tóc đen.
Trong rừng núi xa xa, một phụ nhân thân hình cao lớn đang chậm rãi leo lên núi, trận mưa âm u trong vòng trăm dặm chính là do ả gây ra.
Âm khí tựa như sóng biển cuộn trào, cây cỏ núi đá đều bị tóc đen phủ kín.
Thực lực hóa thân thứ hai của Ân phu nhân hơi kém hơn, nhưng cũng đạt đến cấp độ lệ quỷ, chỉ là cảm giác áp bức không đáng sợ như trước.
Động tĩnh của Tam Sơn Nương Nương bỗng nhiên dừng lại.
Dương Hợp điều khiển cơ thể lăn về phía đường núi, Tam Sơn Nương Nương phải trả giá bằng mười mấy cánh tay, khó khăn lắm mới kéo được Dương Hợp đến một bãi đất trống tương đối bằng phẳng.
“Nhi lang~~”
“Đợi~ đợi~~”
Dương Hợp khóe miệng nhếch lên, giơ ngón giữa, bất chấp lời uy hiếp của Tam Sơn Nương Nương, đứng dậy khập khiễng đi về phía Ân phu nhân.
Tam Sơn Nương Nương không còn cách nào, đành ngoan ngoãn ẩn mình.
Dương Hợp dồn nén tạp niệm, điều khiển Đồng Quỷ xuất hiện sau gáy, đồng thời quỷ thủ bám vào da thịt đã tích tụ sức mạnh chờ thời.
Ân phu nhân đến cách đó ngàn mét, không hề có ý định để ý đến Dương Hợp.
Dương Hợp quay đầu nhìn lại, “Theo lý mà nói quan tài đã sắp được đưa đến Thanh Hồ rồi nhỉ, cũng không biết điều kiện hoàn thành Quỷ Phù Cừ có phải là Na Tra phục sinh hay không.”
Hắn hít sâu một hơi, không còn chống cự sự xâm thực của âm khí, những viên đại bổ đan trước đó đã tiêu hao hết sạch, dương hỏa từng chút một tắt dần.
Sinh cơ của lục phủ ngũ tạng bắt đầu cạn kiệt, đặc trưng thi hóa lan ra toàn thân.
Tam Sơn Nương Nương không hiểu rõ tình hình, sau khi phát hiện Dương Hợp sắp chết, sợ Ân phu nhân phát hiện, càng thêm khẩn thiết thu liễm khí tức.
“Chết!”
Dương Hợp giơ kiếm đồng tiền, đâm thẳng vào đốt rễ.
Tam Sơn Nương Nương tiến thoái lưỡng nan, một khi Dương Hợp mổ bụng, ả sẽ lộ diện trước Ân phu nhân, đành phải vươn tay ra cản.
Xì xì xì.
Cánh tay vừa tiếp xúc với kiếm đồng tiền, trăm lẻ mấy đồng tiền không chịu nổi sức nặng, hai sợi dây đỏ suýt chút nữa đứt lìa, may mà Dương Hợp trước đó đã tôi luyện âm khí.
Dương Hợp cũng chẳng trông mong kiếm đồng tiền có thể phát huy tác dụng.
Quỷ thủ hóa thành nửa hư nửa thực chui vào trong cơ thể hắn, một tay tóm lấy rễ sen, dùng sức muốn trực tiếp kéo Tam Sơn Nương Nương ra.
Cũng chính vào khoảnh khắc Tam Sơn Nương Nương để lộ khí tức.
Ân phu nhân dừng lại tại chỗ.
Tam Sơn Nương Nương trực tiếp bị dọa sợ mất mật, vậy mà lại bị hai con quỷ yếu chiếm thế thượng phong, Dương Hợp thừa thế dùng kiếm đồng tiền chém đứt cánh tay lộ ra của ả.
“A a a!!”
Trong tiếng thét chói tai, Dương Hợp triệt để trấn áp Tam Sơn Nương Nương.
Ngay sau đó Thế Quỷ sinh ra rung động, mặc cho rễ sen chui vào huyết nhục, chẳng bao lâu sau, rễ sen thay thế mạch máu, quỷ thủ trở nên sống động.
Dương Hợp có biểu cảm vi diệu, Thái Ất chân nhân từng nói Thế Quỷ cần “ghép” để tu hành.
Hắn dường như mèo mù vớ cá rán, đã dung hợp Tam Sơn Nương Nương vào quỷ thủ, Thế Quỷ hiện tại tương đương với âm mạch thứ nhất do Đồng Quỷ sinh ra.
“Không lỗ, lão tử quả là thiên tài, thành tiên đắc đạo chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
“Chỉ tiếc thân phận đạo đồng, sau này cũng không biết còn có thể hoàn thành điển cố hay không, theo lý mà nói quan tài đã được đưa đến Thanh Hồ rồi mới phải.”
Đồng tử Dương Hợp co rút, chỉ thấy Ân phu nhân bế lấy thân thể đã lạnh lẽo của mình.
Rồi nhẹ nhàng đặt lên tảng đá bên vệ đường.
Ý thức Dương Hợp tan rã, nhìn Ân phu nhân biến mất vào trong mưa bụi.
【Điển cố 〈Quỷ Phù Cừ〉 đã hoàn thành, có tạo nhân vật thường trú hay không】
“Xem ra Na Tra phục sinh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Thái Ất chân nhân cũng chỉ vừa mới lấy được quan tài thôi mà? Sao lại nhanh đến vậy.”
“Xác nhận.”
Dương Hợp nhắm mắt, chờ đợi trở về thế giới chính.
Cũng mong chờ cái gọi là nhân vật thường trú.
“Hả?!!!”
Dương Hợp mở mắt, xung quanh vẫn là thế giới điển cố phủ đầy tóc đen, bảng thông báo vậy mà không đưa hắn trở về.
“Hề hề hề.”
“Đồ nhi à, ngươi tên là gì ấy nhỉ?”
“Mặc kệ đi.”
“Mau, lên đây gặp vi sư!!”