Xuân đi thu đến, thấm thoắt đã ba năm trôi qua.
Vào một ngày nọ, Ngu Thất Dạ hóa thành một đạo lưu quang, cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Phong Sơn.
"Sư tôn, sư tôn..."
Tiếng khóc liên hồi, trên mặt Hắc Hùng Tinh tràn đầy vẻ không nỡ.
"Đồ nhi, ngươi phải nhớ kỹ. Dù ngươi có gây họa, làm điều hung ác thế nào, cũng không được nói là đồ đệ của ta. Chỉ cần ngươi hé răng nửa chữ, ta liền biết, sẽ lột da con gấu đen nhà ngươi, nghiền xương thành tro, đày thần hồn xuống Cửu U, khiến ngươi vạn kiếp không thể trở mình!"