Cố Nguyệt nhìn Trương Tịnh.
Y phục của ta quả thật không có nhãn hiệu, nhưng mặc vào rất thoải mái! Cớ sao phải mua những bộ y phục hàng hiệu kia? (Cố Thâm: Ngươi đoán xem, thứ không nhãn hiệu đắt hơn, hay thứ hàng hiệu đắt hơn?) “Ta không muốn trò chuyện với ngươi nữa!”
Cố Nguyệt lắc đầu, “Ta muốn đi mua xe rồi!”
“Hừ!”
Trương Tịnh cười lạnh, “Ngươi không phải là muốn mua xe sang đấy chứ?”