“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Thác Bạt Vi Chi nghe vậy liền đứng dậy, cung kính chắp tay đứng thẳng, tựa như đang chờ Triệu Đô An duyệt binh.
Thôi đừng gọi như vậy nữa, nghe ngượng ngùng chết đi được… Vốn là người đứng đắn, Triệu Đô An theo bản năng cảm thấy toàn thân khó chịu với cách xưng hô này. Ừm, lần trước nghe thấy hai chữ "chủ nhân" là trong mấy thể loại phim ảnh đặc biệt…
“Khụ, nếu người kia bảo ngươi đợi ta, vậy có dặn dò chuyện gì không?”
Triệu Đô An điều chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt sắc bén trầm giọng hỏi.