Chén rượu vơi đặt trên bàn bên tay lão, rốt cuộc một ngụm cũng chưa kịp nếm.
“Công công?”
Triệu Đô An thử gọi một tiếng, rồi im lặng giây lát, bưng chén rượu lên, rải đều xuống đất.
Xuân quang tươi đẹp, chẳng bằng một giấc mộng.
Hắn đứng dậy, bế lão hoạn quan lên, rồi mới kinh ngạc nhận ra, một người lớn như vậy, dưới mãng bào lại nhẹ bẫng như một đám mây.