"Ít quá, rót thêm chút nữa đi."
Tôn Liên Anh thèm không chịu nổi, nhíu mày nhìn chén rượu đưa đến trước mặt mà ca cẩm.
"Bệnh còn chưa khỏi, nhấp môi cho đỡ thèm là được rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn uống rượu bát lớn, ăn thịt miếng to sao?" Triệu Đô An bĩu môi.
Lão hoạn quan bất đắc dĩ hệt như một đứa trẻ thèm ăn, đành run rẩy bưng chén rượu, chỉ ngửi mùi chứ không nỡ uống.
Lão đặt chén rượu xuống, nói: