Ngôi miếu ở hậu sơn cách Bách Hoa Thôn không gần, nhưng với tu vi hiện giờ của hắn, chỉ cần dốc toàn lực chạy đi, không bao lâu đã đặt chân lên con đường núi hoang tàn, đến được bên ngoài ngôi chùa đổ nát kia.
Giữa không trung, một vầng trăng tròn treo cao, tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo như gương.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cổng tam quan bên ngoài chùa đã đổ nát, không có tên, chỉ mơ hồ còn lại một chữ “Tam”.
“Nếu thật sự là nơi cất giấu bảo khố, thì cái gọi là ‘quỷ’ e rằng chỉ là một loại thuật che mắt nào đó do Cổ Hoặc chân nhân bố trí ở đây để ngăn người thường tiến vào.”
Hắn thoáng trầm ngâm, đưa tay vào trong áo, từ không gian bức họa đổ ra một xấp phù lục. Đây cũng là những thứ hắn xin được từ nha môn trước khi nam hạ.