“Ồ? Lâm công tử có gì chỉ giáo?”
Đột nhiên nghe Triệu Đô An phê bình, Văn Châu công chúa khẽ ngẩn người, mỉm cười hỏi lại.
Kẻ ở vị trí cao lâu ngày, ít ai lọt tai những lời trái ý, nhưng Văn Châu công chúa là một ngoại lệ. Khi còn ở Tây Vực, nàng đã thân cận với dân thường, huống chi, đối phương lại không hề hay biết thân phận của nàng, chút mạo phạm nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ không để bụng.
Triệu Đô An nghiêm mặt nói:
“Càng là nơi phức tạp, ở lâu ngày, rồng rắn lẫn lộn, càng có một bộ quy củ riêng. Tựa như việc quyên tặng cứu dân này, xuất phát điểm vốn là tốt, nhưng than đá hay lương thực, làm sao có thể từ nơi cao vời vợi rơi xuống tay những người nghèo đang khát cầu, lại là một vấn đề nan giải.”