Giờ khắc này, thời gian dường như ngưng đọng, từng đạo ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về Động Huyền Hồ.
Tĩnh Vương toàn thân cháy đen vẫn giữ nguyên tư thế đào thoát, chỉ là sau lưng lại bị “giả Vương phi” một kiếm đâm xuyên.
Thanh y của Lục Yến Nhi bay phấp phới trong gió, khăn che mặt bị giật xuống, để lộ một khuôn mặt đeo mặt nạ bạc.
Tĩnh Vương kinh ngạc cúi đầu, không thể tin nổi mà nhìn mũi kiếm lói ra từ ngực.
Hắn có thể cảm nhận được sinh cơ của mình đang không ngừng trôi đi, thậm chí trái tim đã vỡ nát, nhưng chút ít sức mạnh còn sót lại của xá lị tử khiến hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo cuối cùng.