Trong căn phòng cổ kính, Triệu Đô An cảm thấy mắt mình bị một tia nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào làm bỏng rát.
Hắn lật mình ngồi dậy trên giường, cúi đầu, dùng tay xoa xoa cái bụng hơi nhô lên, tự giễu thì thầm:
“Hôm nay phải trông cậy vào ngươi rồi.”
Dường như nghe thấy tiếng hắn, Long Phách ẩn trong khí hải lật mình một cái, suýt nữa thì đỉnh một cái xúc tu lên bụng hắn.
“...Chết tiệt.”