Trong bóng tối, mặt Công Thâu Thiên Nguyên lại đỏ bừng, hắn vội vàng đi mấy bước, đặt hòm sách chứa Thiên Nguyên Đại Pháo lên lưng lừa rồi dắt nó đi.
“Ủa, gã béo này có lừa không cưỡi, thật ngu xuẩn…” Trong một quán rượu ven đường, một gã say thấy vậy liền lớn tiếng chế giễu.
“…” Công Thâu Thiên Nguyên im lặng.
Nhất thời hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cưỡi không được mà không cưỡi cũng chẳng xong.
Vốn định tìm người hỏi đường, dò la tung tích của Triệu Đô An nhưng miệng hắn lại chẳng tài nào mở ra được.