Lục Cung lòng nặng trĩu dẫn mọi người đến hoa viên. Cả đám vừa bước qua cửa, cánh cửa phía sau đã “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Mấy người bạn học quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa không biết từ lúc nào đã đứng một gã to con ngốc nghếch, tay đang vịn vào khe cửa.
Tạ Phi Ngôn nhíu mày quát: “Chủ nhân chưa ra lệnh, ngươi là hạ nhân mà dám tự ý đóng cửa? Còn không mau mở ra! Ban ngày ban mặt đóng cửa ảnh hưởng tầm nhìn.”
Dương Hòa liếc hắn một cái, dựa vào cửa, vững như bàn thạch.
Tạ Phi Ngôn không ngờ tên hạ nhân này lại vô phép tắc đến vậy, lại dám phớt lờ hắn!
