Mấy tên thái giám nghi hoặc chạy tới quan sát: “Vừa mới bước chân vào cửa đã đau bụng? Chẳng lẽ đã xúc phạm thứ gì chăng?”
Xuân Hoa cả giận: “Các ngươi đừng có nói càn!”
Cố Thư Nhiên thở hổn hển, nỗi đau quặn thắt nơi bụng khiến mặt nàng trắng bệch, sự hoảng sợ tột cùng ập đến, khiến nàng lập tức tìm kiếm bóng dáng Phương Chính Khôn.
“Đau quá! Đau… quá!”
Nàng lại thấy Phương Chính Khôn lúc này đang đứng trước quan tài, vươn tay ra rồi lại nhanh chóng rụt về, thần sắc hoảng loạn, mắt chẳng hề liếc nhìn nàng một cái, nhưng bước chân lại đi về phía này, miệng sốt ruột hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
