Lý thị nghe vậy liền sốt ruột: “Yến Nhi, biểu cô thật lòng thương ngươi nên mới muốn đón ngươi vào kinh thành chăm sóc, ngươi ở đây không thân không thích, ở bên ngoài sao được? Đám hạ nhân kia xử trí là được, nếu ngươi không thích, quy củ chúng ta không học nữa!”
“Ngươi một cô nương khuê các, ở bên ngoài sẽ làm biểu cô lo chết mất?”
Hình Yến Yến bị thái độ của bà làm cho nhất thời không biết phản bác thế nào.
Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng khóc lóc ồn ào, giọng nói chói tai của An ma ma vang lên: “Phu nhân! Là người nói muốn nghiêm khắc dạy dỗ biểu cô nương quy củ lễ nghi, như vậy sau này nói chuyện hôn sự mới không bị người khác chê cười, cho nên lão nô mới nghiêm khắc… ưm… ưm…”
Lý thị không ngờ lúc này lại có người đến phá đám, ánh mắt sắc lạnh. Đúng lúc đó, tỳ nữ thân cận của bà tiến vào bẩm báo, nhìn thấy ánh mắt của bà liền sợ đến run rẩy, vội vàng trấn tĩnh lại nói: “Bẩm phu nhân, tiểu thư, An ma ma cùng đám nữ bộc thô sử trong biệt viện thường xuyên ức hiếp biểu cô nương, hơn nữa còn mua chuộc một đám hạ nhân trong biệt viện để che mắt cho bà ta, thật đáng hận! Tỳ nữ đã cho người bắt chúng, lát nữa sẽ gọi bọn buôn người đến bán đi.”