Thuận Thiên phủ thừa ghé sát bên cạnh phủ doãn thì thầm.
Thuận Thiên phủ doãn suýt nữa bứt đứt một sợi râu, trấn tĩnh lại rồi trầm giọng nói: “Mặc kệ họ! Khoa cử sắp đến nơi, ai có hơi sức đâu mà lo mấy chuyện vớ vẩn này! Muốn ra sao thì ra! Bản quan sẽ viết ngay một tấu chương trình bày rõ tình hình với bệ hạ, những chuyện còn lại không thuộc thẩm quyền của chúng ta nữa.”
Ngồi ở vị trí này, hắn chẳng khác nào một nàng dâu nhỏ có vô số mẹ chồng trên đầu, nhẹ không được, nặng không xong, thiên vị không được mà chí công vô tư cũng chẳng xong.
Hắn không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi, không nhúng tay vào thì còn yên, nếu nhúng tay vào thì mũi dùi của những người đó sẽ lập tức chĩa vào hắn.
Xem ra vẫn phải đi theo con đường trung dung thôi!