Bị đàn hặc nhiều nên bản thân Vương Học Châu hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng điều cuối cùng thực sự quá hoang đường khiến hắn không nhịn được mà phản pháo:
“Nghiêm Ngự Sử, nếu ngài thật sự không có việc gì làm, thì cứ đến Thần Cơ Viện của ta giúp xây viện đi, chuyện lông gà vỏ tỏi thế này cũng đáng mang lên triều đình mà nói ư? Bản thân ta thì chẳng có tiền mấy, nhưng thê tử của ta lại có tiền! Nuôi mấy con chó thì sao? Chuyện này cũng có thể dính líu đến tham ô được à?”
“Nếu ngài quên mất thê tử của ta là ai, chi bằng đợi tan triều ta dẫn ngài đi xem của hồi môn của thê tử ta, xem có nuôi nổi mấy con chó không!”
Không ít người đều nhìn hắn với vẻ mặt khó nói.
Một nam nhân đường đường lại có thể nói việc tiêu xài của hồi môn của thê tử một cách đường hoàng như vậy mà không hề thấy chút chột dạ nào, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.