Tiêu Dục Chiếu trấn định lại tinh thần: “Mời Các Lão vào!”
Phương Các Lão sải bước vào trong điện, vừa thấy Tiêu Dục Chiếu lập tức quỳ xuống, trong giọng nói tràn đầy đau xót: “Bệ hạ! Người sao có thể tùy hứng như vậy?”
Tiêu Dục Chiếu giật mình, vội vàng đứng dậy vòng qua long án đưa tay muốn đỡ ông dậy: “Phương công, người là nguyên lão tam triều, tiên hoàng từng nói người không cần quỳ, nay sao có thể quỳ? Mau mau đứng dậy!”
Phương Tuân như thể đã nuốt phải cân đá, quỳ rạp trên đất không chịu đứng dậy: “Người trước đây tùy hứng, một hơi thăng Vương đại nhân lên chức tam phẩm đại viên, chúng thần xét thấy người này dù sao cũng là ân sư của bệ hạ, lại quả thực lập được không ít công lao, tuy cảm thấy không hợp lễ, nhưng chung quy cũng là thuận theo ý người.”
“Thế mà mới có mấy ngày! Mới có mấy ngày! Giờ lại bày ra chuyện Thần Cơ Viện gì đó! Viện chính của Thần Cơ Viện đó, lại là tam phẩm đại viên! Nhìn khắp cổ kim nào có Thần Cơ Viện nào, việc chỉ cần nhập vào Công Bộ là được, người lại tự dưng tạo ra một nha môn mới, chức vị đặt cao như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra bất mãn trong triều thần, trong lòng thần thật hoảng sợ!”