Trên đường đến Kinh thành, một con bồ câu đưa thư màu xanh biếc vỗ cánh đáp xuống càng xe ngựa.
Một bàn tay vươn ra tóm lấy nó, đưa vào trong xe ngựa: “Lão gia, có thư đến.”
Trong xe có vài người đang ngồi, một người lạ mặt được gọi là ‘Lão gia’ mở thư xem qua, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh: “Quả nhiên đã bị chọc giận. Vậy thì truyền tin về, bảo người trong Vương phủ hành sự theo kế hoạch, để ‘Vương gia’ khởi hành, lên Kinh.”
Diêu Húc ngồi bên cạnh có chút lo lắng nhìn hắn: “Vương gia, chuyến này nếu bị phát giác, chính là tội chết.”
Sở Nhân lười biếng nửa nằm bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Khuôn mặt hiện tại của Vương gia là do ta tự tay ngụy tạo, người thường căn bản không thể phát hiện.”