Ngũ hoàng tử nghe phụ hoàng đến lúc này vẫn còn dốc hết tâm sức để sắp đặt đường lui cho mình, không nén được xúc động dâng trào: "Phụ hoàng..."
Nhân Vũ Đế liếc nhìn hắn, đưa tay ngăn hắn lại rồi nói tiếp: "Lão Tam không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, trước đây tuy có tranh chấp với ngươi nhưng sau khi bị trẫm răn đe một phen đã an phận hơn nhiều, hiện đã dọn ra khỏi cung. Xa Công Túc và Xa Phong Diệp là người thông minh, sẽ không trơ mắt nhìn nó làm càn, nếu ngươi không yên tâm thì có thể cho người ngầm theo dõi bọn chúng."
"Lão Nhị..."
Nhắc đến Gia Vương, tâm trạng của Nhân Vũ Đế phức tạp hơn nhiều, ông phải trấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp: "Lão Ngũ, không một ai có thể dễ dàng ngồi lên ngôi báu, ngay cả trẫm năm xưa cũng phải chém giết từ vị trí thái tử mới có được. Lão Nhị chính là hòn đá mài dao mà trẫm để lại cho ngươi, cũng là bài thi cuối cùng của ngươi."
Ông không muốn tự tay giải quyết lão Nhị.