Phò mã nhìn Vương Học Châu, ánh mắt khó mà hình dung nổi, không giấu được vẻ chê bai.
Trước kia miễn cưỡng còn coi được, bây giờ lại quá… đen đúa gầy gò, kẻ không biết còn tưởng là một con khỉ!
Nghĩ đến nữ nhi nhà mình xinh đẹp như hoa, hai người đứng cạnh nhau… Cảnh tượng này thật không nỡ nhìn, Tông Triều Nghĩa vội lắc đầu không dám nghĩ tiếp.
Ông đường đường là nhạc phụ, cũng có yêu cầu về tướng mạo của con rể chứ?
Vương Học Châu có chút thấp thỏm, chỉ dám ngồi nửa mông xuống ghế.