“Ngài tìm ta?”
Tông Chấn Trạch sắp xếp lại lời nói rồi mới mở miệng: “Trước đây chúng ta có phái người đến Túc Châu để thăm dò Gia Vương, kết quả tất cả tử sĩ được cử đi đều chết cả. Vốn dĩ tối qua chúng ta nghi ngờ những kẻ này là do hắn phái tới, nhưng nhuyễn cân tán thông thường của A Trùng lại có tác dụng, có thể thấy những kẻ đó không phải là dược nhân của Gia Vương.”
Tông Ngọc Thiền giải thích: “Sau lần suýt bị bắt cóc trước, ta đã bắt đầu chế tạo thuốc phòng thân, mê dược, độc dược đều có đủ. Tối qua đưa cho ngươi những thứ đó đều là nhuyễn cân tán thông thường, loại thuốc đặc chế để đối phó với đám dược nhân kia còn chưa kịp thử thì bọn chúng đã trúng thuốc rồi. Ngoài ra, tối qua ta đã lén kiểm tra vài thi thể, bên trong cũng không có dấu vết thuốc còn sót lại.”
Tông Chấn Trạch nhìn Vương Học Châu: “Chuyện tối qua, bên ngươi có manh mối gì không?”
Chuyện Tông gia phái người đến Túc Châu, Vương Học Châu không hề biết, lúc này nghe vậy liền vội vàng hỏi thêm nhiều chi tiết.