Vương Thừa Chí tuy chẳng có tài cán gì lớn, nhưng từ nhỏ đã là một kẻ bất cần đời.
Lớn lên nơi thôn dã, không chịu sự ràng buộc của quy củ.
Nhà hắn liên tiếp gặp chuyện, trong lòng hắn sớm đã nén một bụng lửa giận.
Từ miệng nhi tử nghe được danh tiếng của Thôi gia, hắn trằn trọc mấy đêm, ăn không ngon ngủ không yên, luôn cảm thấy có một cục tức nghẹn ở cổ họng, đến thở cũng khó khăn.
Thôi gia địa vị cao, lợi hại, có quyền có thế, nhưng hắn sống đâu có ăn của Thôi gia một hạt gạo, uống một ngụm nước, cớ sao người nhà hắn lại phải bị Thôi gia chà đạp?