"Nghỉ ngơi cũng tạm được, nhưng chung quy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, nghỉ ngơi cũng không yên lòng. Chờ hôm nay giao nộp toàn bộ số vật tư này cho quân doanh, mới xem như kê cao gối mà ngủ được! Ha ha."
Vương Học Châu cười ha hả đáp lại, trên mặt không có chút vướng mắc nào.
Ánh mắt dò xét của Phan Minh Thiện rơi trên người hắn: "Chẳng trách Bệ hạ lại để đại nhân đến đây, thái độ có trách nhiệm này thật khiến người ta kính phục. Ồ? Nói mới nhớ, hôm qua không phải còn có hai vị Cẩm Y Vệ đi theo bên cạnh đại nhân sao, hôm nay sao không thấy đâu?"
"Hai người bọn họ à! Ta cho bọn họ đi mua đồ rồi."
Vương Học Châu không mặn không nhạt giải thích một câu: "Được rồi, nói thêm một lát nữa sẽ chậm trễ hành trình hôm nay, Phan đại nhân, cáo từ!"