Trịnh Khải lạnh lùng cười: "Thần tuân mệnh!"
Hắn tiến lên bắt người, kẻ nằm dưới đất bị dọa sợ, y kinh hãi bò lết về phía trước với tốc độ cực nhanh: "Bệ hạ! Bệ hạ, thảo dân thật sự vô tội, ngài sao lại..."
Lời y chưa dứt, bỗng nhiên bạo khởi, một đạo ánh bạc lóe lên trong tay, đâm thẳng về phía Tiêu Dục Chiếu.
"Bệ hạ!"
Một đám người kinh hô, Xa Công Túc giơ tay ra đỡ.
