Lục Cung kéo lê tấm thân mỏi mệt nhưng tinh thần lại phấn chấn trở về nhà.
Chẳng ngờ người giữ cửa vừa thấy hắn đã kích động đến run rẩy khắp người, vừa nhảy cẫng lên vừa chạy vọt vào trong, bỏ lại Lục Cung một mình nơi cửa.
“Thiếu gia! Tam thiếu gia về rồi! Tam thiếu gia về rồi!!!”
Lục Cung tức giận không kìm được mắng: “Thứ không có chút mắt nhìn nào! Dám bỏ mặc bản thiếu gia ở đây mà chạy mất?!”
Hắn hùng hổ bước vào nhà, định bụng sẽ bảo quản gia dạy dỗ lại đám hạ nhân.
