Sau một hồi thương lượng, cuối cùng Tiêu Dục Chiếu chỉ giữ lại một vạn lượng bạc, mười chín vạn lượng còn lại đều được cấp cho Vương Học Châu.
Cầm tờ giấy điều tiền, Vương Học Châu cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, tâu: “Bệ hạ, nói cho cùng thì chúng ta vẫn quá nghèo! Chỉ một mực phát triển quân sự cũng không ổn, không chịu nổi sự tiêu hao. Người nên hạ lệnh cho người của Hộ Bộ Đồn Điền Ty bắt tay vào việc ươm tạo giống lương thực ưu việt, cải thiện nông cụ, phát triển kinh tế thương mại đối ngoại, như vậy mới có thể thay đổi cục diện hiện tại.”
Nói xong hắn liền cáo từ.
Quay đầu lại, khóe mắt đuôi mày hắn đều tràn ngập niềm vui.
Ai có thể moi tiền từ tay bệ hạ ra được?