Vương Học Châu nhớ đến sự khó hiểu của công báo, chẳng chút nể nang nói với Thiệu Thái: "Bản đầu tiên của sư huynh, ta đã xem qua, quả là dễ ngủ."
Thiệu Thái ngẩn người, lông mày dựng ngược: "Ngươi nói gì?!"
"Dễ ngủ thật. Ta xem chưa đầy một khắc đã đi gặp Chu Công rồi. Ta định sau này khi nào mất ngủ thì lấy ra xem, hữu dụng vô cùng."
Thiệu Thái nghẹn một hơi, suýt nữa ngất đi.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra vấn đề: "Tại sao lại buồn ngủ?"