Bàn tay to như quạt hương bồ của Phác Thân Vương vỗ một cái lên đỉnh đầu Tiêu Khoát, đánh tan oán khí của hắn thành sợ hãi: “Ta đã dạy dỗ nó rồi, không có chuyện gì lớn, không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Tiêu Khoát im như thóc, không dám lên tiếng.
Sớm biết là người của biểu muội phu, hắn đã không ra vẻ ta đây rồi, nhưng trên đời làm gì có chuyện sớm biết.
Hắn nhìn những bằng hữu của mình, ném một ánh mắt tự cầu đa phúc, rồi theo sau phụ thân rời đi.
Vương Học Châu nhìn mấy người còn lại: “Không phục à? Không phục thì các ngươi cứ đi cáo ngự trạng đi!”