“Cứ để mọi người ăn một cái tết vui vẻ, qua tết rồi lại bàn, thế nào?”
Dư Thượng thư cúi người: “Vâng.”
Chuyện xuất binh xưa nay không phải nói là làm được ngay, Dư Thượng thư biết bây giờ cũng không phải thời cơ tốt, nhưng vẫn phải nhắc một tiếng để bề trên trong lòng biết rõ.
Suốt buổi chầu, Nhân Vũ Đế đều nhắm hờ mắt như đang ngủ, nhưng rốt cuộc có ngủ hay không, chỉ có lòng người mới rõ.
Thấy mọi việc đã bàn xong, chuẩn bị bãi triều, Nhân Vũ Đế mới hé mắt: “Trẫm có một việc, muốn cùng các khanh thương nghị.”