Ngũ hoàng tử thấy người thì kinh hãi thất sắc.
Biểu huynh gió mát trăng trong, ôn nhuận như ngọc của điện hạ đâu rồi?!
Vương Học Châu không ngờ lần đầu tiên gặp đại cữu tử của mình lại trong hoàn cảnh thế này.
Người nằm trên giường gầy trơ xương, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lờ mờ có thể nhận ra là một người tuấn tú, chỉ là lúc này hắn nhắm chặt hai mắt nằm đó, trông như đã ngừng thở, vô cùng mong manh.
Người hầu đứng hai bên đều cúi đầu rũ mắt, mặt mày sầu thảm.