Vậy mà lại vu khống lão gia nhà hắn như thế, thật đáng ghét!
Vương Học Châu thấy vẻ tức giận của hắn không giống giả vờ, bèn quay lại dáng vẻ lúc trước: “Ồ, giận rồi à? Chậc chậc, không đùa được rồi!”
Thang Đình Lâm bị thái độ thất thường của hắn làm cho tức điên lên: “Bớt giở cái giọng mặt dày mày dạn đó với ta! Lời đó của ngươi là có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ đức hạnh của ta! Hôm nay không nói rõ, tình nghĩa giữa ta và ngươi coi như chấm dứt! Sau này đường ai nấy đi, cầu ai nấy qua!”
Vương Học Châu chẳng thèm để ý, ngược lại còn đứng dậy, ghé sát vào chấn song nhìn hắn: “Phía sau ngươi thật sự không có ai à?”
Thang Đình Lâm cao giọng: “Bổn quan hành sự quang minh chính đại, thuộc làu kinh sử tử tập, trên không hổ với quân phụ, dưới không thẹn với lê dân bách tính! Lời này của ngươi quả thực là đang sỉ nhục ta!”