“Lão thần đại hạn sắp tới, dự định về quê cũ hợp táng cùng lão thê, con cháu cũng đang chịu tang ở quê nhà, đỡ phải đi đi về về, thần chẳng có gì phải lo lắng cả. Nhưng nhị đệ tử này của lão thần, phong cách hành sự lại quá mức sắc bén, vừa hại người vừa hại mình, lão thần sợ rằng một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ chết không có đất chôn thây, cho nên lão thần mới mặt dày tới đây, cầu xin bệ hạ cho hắn một con đường sống.”
Nhân Vũ Đế nghĩ tới rất nhiều điều, nhưng không ngờ rằng giờ phút này Bùi Đạo Chân lại đến vì chuyện đó.
Không phải vì con trai, không phải vì Bùi gia, cũng không phải dùng ân tình để đổi lấy lợi ích, mà lại đến vì Chu Minh Lễ.
Ông thất thần một lúc, có chút chạnh lòng: “Trẫm cứ ngỡ, Bùi công sẽ không yên tâm về Bùi gia.”
Bùi Đạo Chân cười một cách phóng khoáng: “Cả đời này của lão thần, lúc còn sống đối với Bùi gia lòng không hổ thẹn, lúc ra đi tự nhiên cũng chẳng có gì không buông bỏ được, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi rồi! Chỉ là nhị đệ tử này của lão thần, vận mệnh đa đoan, trải qua bao gian truân, lão thần thực sự lo lắng, nên mới mặt dày muốn mời bệ hạ nể tình xưa, chừa cho nhị đệ tử của thần một chút đường lui, lão thần dù xuống suối vàng cũng sẽ cầu phúc cho bệ hạ.”