Vương Thừa Chí và Vương Học Tín cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trên đầu đã được dỡ xuống, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Vương Thừa Chí ngửa mặt lên trời than dài: "Tuy ta chẳng có tiền đồ gì, nhưng ta đã nuôi được một nhi tử có tiền đồ, cũng coi như ta có tiền đồ rồi. Phu nhân, vi phu đã báo thù cho nàng rồi."
Trương thị giơ nắm đấm đấm nhẹ vào cánh tay hắn: "Đồ chết bầm! Ai không biết còn tưởng nhi tử là do ngươi sinh ra, ngươi có bản lĩnh đó sao? Ta mới là mẫu thân ruột của nó! Lại còn là An nhân lục phẩm, ngươi là cái gì?"
Nhắc đến chuyện này, Vương Thừa Chí tức thì cảm thấy mình thấp hơn Trương thị một bậc, trong lòng không phục nhưng chẳng thể phản bác.
Thế là hắn quay đầu nhìn Vương Học Tín, nghiêm mặt khẽ quát: "Lão đại! Cửa hàng nhà chúng ta đã bỏ không lâu như vậy rồi, gần đây ngươi tìm thời gian mau chóng sửa sang lại đi, một ngày không kiếm ra tiền chính là lỗ tiền, bỏ không lâu như vậy, phải lỗ bao nhiêu tiền rồi? Sao lớn thế này rồi mà không biết quán xuyến gia đình? Đồ phá gia chi tử!"