Chu Minh Lễ rời đi, Nhân Vũ Đế lại không còn buồn ngủ, đang định đứng dậy, cảm giác quen thuộc chợt ập đến.
Toàn thân trên dưới như bị kiến cắn, ngứa ngáy cào cấu tâm can, cảm giác đó như xoáy thẳng vào linh hồn.
Nhân Vũ Đế dùng tay nắm chặt mép giường, cố nén cảm giác này để đứng dậy, nhưng toàn thân lại vô lực ngã quỵ.
"Bệ hạ!"
Cao Tường kinh hô một tiếng, định tiến lên giúp đỡ.