Nhân Vũ Đế nhìn vị đại tướng quân trạc tuổi mình nhưng đã trải qua bao sương gió, trong lòng cũng không phải không xúc động.
Mông gia vì tiên hoàng và trẫm mà dốc sức cả đời, thể diện này trẫm vẫn nên ban cho.
Ngay cả kẻ chủ mưu trẫm còn nguyện khoan thứ, huống hồ là những kẻ chỉ nghe lệnh hành sự?
"Mông Triết khinh nhờn hoàng quyền, nghịch ý quân thượng, bản thân đã nhận tội! Xét thấy nhiều năm chiến công hiển hách, Mông gia đời đời trung liệt chỉ còn lại một mầm độc nhất này, trẫm khoan hồng xử trí! Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát! Trượng trách hai mươi đại bản, lập tức thi hành! Kể từ hôm nay, tước đoạt chức vị đại tướng quân, về phủ tĩnh dưỡng, từ nay về sau không có chiếu lệnh không được ra khỏi kinh thành!"
"Xét lòng hắn yêu thương thủ hạ, những kẻ kia cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, vậy thì đánh nặng năm mươi đại bản, điều đi Hàn Thành sung quân!"