Vương Học Châu chắp tay sau lưng, tặc lưỡi lắc đầu liên hồi, rồi xoay người ngoảnh đầu bỏ đi.
Mạc Tư đang định bước vào cửa thì phát hiện phía sau không có ai, ngoảnh đầu nhìn lại suýt chút nữa ngất xỉu.
Vương Học Châu đã đi được một đoạn khá xa, đi thêm một khúc nữa rẽ qua là khuất bóng.
"Đứng lại!"
Mạc Tư không kịp kinh ngạc, vội vàng xông tới kéo hắn lại.