Một ngàn tám trăm lượng!
Vương Học Châu tim đang treo trên cổ họng tức thì hạ xuống: “Tào Đô Lại, lần sau nói chuyện đừng có thở không ra hơi như vậy, ta còn tưởng nợ ngập đầu rồi đấy!”
Tào Đô Lại mặt không chút ý cười: “Đại nhân anh minh! Chúng ta kéo phế liệu từ Công Bộ về không phải trả tiền theo cân, nhất là xe do đại nhân cho cải tạo dung lượng lớn hơn, mỗi chuyến kéo về không ít, khoản này tiết kiệm được kha khá bạc.”
“Thêm vào đó, gạch, mảnh sứ vụn chủ yếu chúng ta dùng đều là phế liệu từ các xưởng nhỏ bên ngoài không dùng đến, cũng không phải trả tiền. Tính toán đủ loại, chi tiêu lớn nhất mỗi tháng của chúng ta là mua khoáng thạch và tiền công thợ. Chi phí nhân công cũng không đáng là bao, nên đến giờ, chi tiêu cho khoáng thạch chiếm phần lớn, tổng cộng ba ngàn hai trăm lượng, trừ đi chi phí vận hành thường ngày của xưởng xi măng như cối xay đá, than lửa tiêu hao… vân vân.”
“Hiện tại trong sổ sách, chỉ còn lại ba ngàn lượng bạc, trả hết nợ, chẳng còn lại bao nhiêu.”