Giọng Chu Minh Lễ yếu ớt, không lớn, nhưng đã thành công khiến Thiệu Thái dừng bước.
Thiệu Thái xoay người, nhìn hắn nói: "Ngươi ra nông nỗi này, ngươi... ngươi có biết sư phụ lo lắng đến nhường nào không?"
Sắc mặt Chu Minh Lễ ảm đạm, tuy là hắn gọi Thiệu Thái lại, nhưng lại cúi mắt không dám nhìn thẳng, giọng nói mang theo vài phần sốt sắng và quan tâm: "Sức khỏe của sư phụ thế nào rồi? Đã khá hơn chút nào chưa? Chỗ ta vừa có được một củ nhân sâm ba trăm năm tuổi, nhờ sư huynh giúp ta chuyển cho sư phụ."
Thiệu Thái giận đến cực điểm: "Ngươi nhìn cái bộ dạng chẳng ra người chẳng ra ma của ngươi xem, chỉ một Chu gia cỏn con, nếu không vừa mắt bọn họ thì cứ quay về mà làm! Vì đám người đó mà tự hành hạ mình thành ra thế này, vừa không học được chút phóng khoáng nào của sư phụ, cũng chẳng bằng nửa phần dứt khoát của ta! Đúng là vô dụng! Uổng công bao năm ta dạy dỗ ngươi!"
"Sư huynh dạy phải. Ngô Hoài, đi lấy đồ mang đến cho sư huynh."