Những người tụ tập trước cửa thành đòi tiền, đòi lương thực, đòi đất đai, mong quan phủ cấp cho họ một nơi khác để an cư lạc nghiệp.
Nhưng quan phủ không đồng ý. Mỗi khoản họ đòi đều là một khoản chi không nhỏ, biết bao nhiêu tiền mới đủ lấp đầy?
Cuối cùng, quan phủ chỉ đồng ý cho họ trở về nguyên quán.
Nhưng những người này vốn là ăn mày, kẻ giúp việc, hoặc những gia đình nghèo đã mất đất mất nhà sau khi nộp thuế, nên mới bị bắt đi một cách lặng lẽ như vậy. Trở về nguyên quán, họ cũng chẳng có ngày lành tháng tốt gì, thậm chí nhiều người còn không có hộ tịch.
Dưới con mắt của đông đảo dân chúng, hai bên không thể thỏa thuận. Tri phủ dần mất kiên nhẫn. Hắn vốn đã bận tối mắt tối mũi vì chuyện của Ung Vương phủ, việc hắn kiên nhẫn giằng co với đám người này lâu như vậy cũng chỉ vì áp lực dư luận.