Những lão binh này có lòng muốn lập uy cho lời của Vương Học Châu nên ra tay không chút lưu tình.
Năm sáu kẻ gây rối từ chỗ khóc lóc thảm thiết xin lỗi nhận sai, đến sau cùng đã không còn sức mà kêu gào.
Nửa thân dưới máu thịt be bét, có hai người thân thể yếu ớt, chưa chịu hết ba mươi quân côn đã co giật rồi tắt thở.
Kim Thương tiến lên, đặt ngón tay dưới mũi bọn chúng dò xét, rồi nhìn Vương Học Châu.
Chưa kịp mở lời, Vương Học Châu đã nhàn nhạt nói: “Tiếp tục đánh. Ba mươi quân côn, thiếu một gậy cũng không được.”