Vương Học Châu: “…”
Hóa ra nãy giờ là nhắm vào hắn.
Hắn tháo khẩu súng lục đã hết đạn ở thắt lưng, tùy ý ném qua, khiến Đoạn Duy giật mình nhảy dựng lên, giơ hai tay ra đón: “Cẩn thận!”
Sau khi nhận được vật, hắn nâng niu cẩn thận xem xét, tay không ngừng vuốt ve từng bộ phận, hai mắt sáng rực, không biết còn tưởng hắn đang ngắm nhìn tuyệt thế giai nhân nào.
“Tinh xảo! Chế tác vô cùng tinh xảo! Vật này lại nhỏ gọn như vậy, đeo trên người cũng không ảnh hưởng hành động, chẳng phải có thể mỗi người một cái sao?”
