“Kiếm Nhất, ngươi chỉ là Tam Cảnh mà lại xông lên vị trí thứ 328 tổng xếp hạng, thậm chí ngay cả Ám Đào cũng bị ngươi đánh bại, ngươi đúng là yêu nghiệt!” Xích Tửu tán thán.
“Đúng vậy, ta nhớ khi giai đoạn cạnh tranh thứ nhất vừa bắt đầu, ngươi đã mất mười chín tháng mới miễn cưỡng giành được một trận thắng.” Ba Xà cũng nói.
Sự tiến bộ trong ba mươi năm nay của Tô Tín, người của Liệt Vân tiểu đội đều thấy rõ trong mắt, ai nấy cũng đều cảm thấy không thể tin nổi.
Như Liệt Vân và Băng Nhận, ba mươi năm này cũng đạt được tiến bộ nhất định về mặt kỹ nghệ, đặc biệt là Băng Nhận, tiến bộ cực lớn, xếp hạng cuối cùng của hắn còn cao hơn Liệt Vân vài bậc. Hai người bọn họ đều may mắn lọt vào top một ngàn, nhưng đều kém xa sự phi phàm của Tô Tín.
“Mỗi một trận đối chiến trong cuộc cạnh tranh này, đối với ta mà nói, đều là một lần tôi luyện. Trong những trận đối chiến ấy, kỹ nghệ của ta quả thực tiến bộ rất nhanh.” Tô Tín cũng cười nói.