Tu vi của Tô Tín tuy không cao, nhưng dù là cảm ngộ về đạo hay trình độ kiếm thuật, hắn đều có thành tựu nhất định. Quan trọng hơn cả, con đường Tần Cương đang đi lại vô cùng giống với hắn, cho nên hắn có thể nhìn ra không ít điều.
Ví như hiện tại, hắn đã nhìn ra con đường tu luyện của Tần Cương đã có sai lệch, chỉ chú trọng vào việc tham ngộ và nâng cao đạo mà lại bỏ qua kiếm thuật. Nào biết rằng, đạo và kiếm thuật nếu có thể kết hợp sớm hơn, phát huy sức mạnh tốt hơn, chiến lực sẽ có thể tăng lên gấp bội.
E rằng đây cũng là do sư tôn của Tần Cương, vị ‘Phí đại nhân’ kia, bản thân có tạo nghệ kiếm thuật quá thấp.
Hiểu rõ điều này, Tô Tín không khỏi thầm thấy may mắn, vì mình đã gặp được một sư tôn tốt.
Tầm mắt của Bắc Minh Cung chủ vốn không phải thứ người thường có thể so bì, khi hắn vừa bái vào Đế Tâm Các, lúc đó là vì hắn đã thể hiện thiên phú kinh người trên sát lục chi đạo, nhưng Bắc Minh Cung chủ lại trực tiếp chỉ ra cho hắn một con đường khác.