“Sao thế, Thường Nhi vẫn còn hờn dỗi à?” Tả Sùng ngẩng đầu nhìn Lâm quản gia.
“Vâng.” Lâm quản gia gật đầu, đáp: “Chủ nhân, tiểu thư từ nhỏ đã lương thiện, lại biết tri ân báo đáp. Trên đường đi, quả thật là nhờ có Kiếm Nhất lĩnh chủ nên mới có thể đảm bảo tiểu thư bình an vô sự. Tiểu thư vô cùng cảm kích, trước đó còn nói với lão nô, đợi khi về đến đây, muốn nhờ chủ nhân đích thân ra mặt, giữ vị Kiếm Nhất lĩnh chủ đó ở lại thương hội.”
“Giữ lại trong thương hội ư?” Tả Sùng cười lắc đầu: “Nha đầu ngốc này, đúng là dám nghĩ thật.”
“Với tu vi Hư Thần nhị trọng thiên mà đã có thể chém giết chính diện một Ngũ Tinh lĩnh chủ, một thiên tài tuyệt thế như vậy, chỉ cần hắn muốn, sẽ dễ dàng gia nhập vào những đại thế lực hoặc gia tộc Thần Vương chân chính. Còn Đạo Nguyên thương hội của chúng ta, ở Mặc Vân quốc độ này, chỉ là một thương hội nhỏ bé không đáng nhắc đến.”
“Cái miếu nhỏ như chúng ta, sao chứa nổi một vị đại Phật như hắn?”