TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Chương 49: Nên ra giá thế nào đây? (1)

Nghiêm trợ lý đưa Trần Ngôn về đến nhà, trước khi từ biệt, Trần Ngôn nói với gã: "Chuyện của Phương Tổng, ta cần phải suy nghĩ kỹ càng, tính toán một phen. Các ngươi cứ chờ đi, nếu có manh mối, ta sẽ liên lạc với ngươi."

Nghiêm trợ lý rối rít cảm tạ rồi rời đi. Trần Ngôn đóng cửa lại, đi vào phòng khách, từ trong lòng lấy ra hai gói giấy A4, mở ra đặt lên bàn trà rồi chìm vào suy tư.

Một tờ giấy là cây đàn hương mà hắn đã mang đi, trên đường đã bị đè gãy thành hai đoạn.

Một tờ giấy khác là một nhúm tàn hương.

Trong lòng Trần Ngôn bắt đầu suy ngẫm một vấn đề.

Số tiền này...

Ta nên kiếm hay không nên kiếm đây?

·

Vấn đề nằm ở cây đàn hương này.

Trần Ngôn đã xem qua một vài phương pháp giám định cơ bản trong Giám Vật Thiên của sách bí tịch. Đặc biệt là cách phân biệt những vật liệu cơ bản để vẽ bùa thi pháp, hắn đã ghi nhớ kỹ trong lòng.

Cây đàn hương này, thân nhang màu vàng, trông như loại đàn hương phổ biến nhất trên thị trường. Nhưng với cảm ứng nguyên khí của mình, Trần Ngôn có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng oán khí như có như không!

Hắn bẻ một đoạn đàn hương ra vò nát, nghiền thành vụn, rồi lại nắn nhúm tàn hương, so sánh hai bên một lượt.

"Có trộn một chút bột xương?"

Trong Giám Vật Thiên có viết về phương pháp này: Lấy xương của sinh vật mang oán khí sau khi chết nghiền thành bột, sau đó... thứ này thực ra có thể dùng để phóng thích oán khí.

Có điều phương pháp này hơi ác độc, không phải chính đạo, nên Giám Vật Thiên chỉ đề cập cách phân biệt chứ không ghi lại quá trình chế tạo cụ thể.

Thứ này được gọi là "oán cốt phấn".

Có loại lợi hại, cũng có loại không.

Theo ghi chép trong sách, loại oán cốt phấn độc địa nhất là dùng thân thể của hài nhi chết non, tách xương ra nghiền thành bột – hài nhi vốn có thể thành người nhưng lại công đức dở dang, vì vậy oán khí chứa đựng là mạnh nhất, oán cốt phấn làm ra cũng độc địa nhất, hiệu lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhẹ thì nhà cửa không yên, bệnh tật tai ương không dứt, cuối cùng tan nhà nát cửa.

Nhưng thứ này, một là khó kiếm, hai là cách làm tà độc, luyện chế cũng vô cùng khó khăn, chỉ có những tà tu đã lún sâu vào con đường tà đạo mới làm ra được.

Còn loại thông thường thì dễ kiếm hơn.

Dùng xương của một loài động vật nào đó nghiền ra để thay thế.

Mà loại bột xương động vật thay thế cho hài nhi chết non này, rốt cuộc là gì, thì người thường khó mà nghĩ tới.

— Xương heo.

·

Heo là loài gia súc mà người đời thường ăn.

Nhưng rất ít người biết, thật ra heo là một loài vật có trí tuệ khá cao.

Người ta thường nói chó hiểu nhân tính, chó là bạn của con người, là người bạn đồng hành trung thành.

Thực chất, trí tuệ của loài heo này còn cao hơn cả chó.

Trong vô số loài động vật có vú, heo được xem là loài có trí tuệ cao.

Loài vật này thực ra còn hiểu nhân tính hơn cả chó.

Có trí tuệ không tầm thường, lại hơi thông linh tính, tự nhiên sẽ có những dao động tình cảm nhất định.

Dùng heo để chế tạo [oán cốt phấn], cách làm sẽ dễ hơn nhiều.

Một là vì nguyên liệu gia súc này dễ kiếm.

Độ khó khi chế tạo cũng thấp hơn.

Chỉ cần dùng thủ đoạn đặc biệt, sau khi giết một con heo, lóc da lấy thịt, chỉ giữ lại bộ xương, sau đó nghiền ra luyện chế.

Một con heo có thể thu được mấy cân oán cốt phấn loại này.

Theo ghi chép trong sách, có không ít kẻ lừa đảo giang hồ thích dùng thứ này để hại người.

Hiệu quả của thứ này so với oán cốt phấn làm từ hài nhi chết non thì ôn hòa hơn nhiều, tác hại cũng không lớn bằng.

Dù sao thì điểm oán khí cũng không cao bằng, hiệu quả đến cũng tương đối yếu.

Loại oán khí này nếu nhiễm phải lâu ngày, cũng chỉ khiến người ta tinh thần uể oải, mất ngủ lo âu, hoặc thỉnh thoảng mắc bệnh vặt tai ương nhỏ mà thôi.

·

Giống như khúc nhang trong tay Trần Ngôn, loại bột xương mang oán khí này được trộn vào đàn hương, không biết đã dùng cách gì để đưa đến tay Phương Tổng.

Phương Tổng thích ra vẻ tao nhã, thỉnh thoảng sẽ đốt một nén để an thần.

Như vậy, oán khí xâm thực và ô nhiễm sẽ khiến Phương Tổng thỉnh thoảng gặp phải vận rủi.

Sự việc đã rất rõ ràng... có người đang hãm hại ông ta.

Trần Ngôn nheo mắt suy nghĩ: Vấn đề là, mình có nên nhúng tay vào chuyện này không.

·

Cái lợi của việc nhúng tay vào chuyện này rất đơn giản: Tiền.

Phương Tổng mua một cái la bàn rách của hắn còn chịu chi mười vạn, nếu hắn có thể giúp ông ta giải quyết chuyện này, chắc chắn sẽ có một khoản tiền không nhỏ chảy vào túi.

Nhưng mặt hại là: Dễ rước thù vào thân.

Có người đang ngấm ngầm hãm hại Phương Tổng, đối phương có thể dùng đến phương pháp này thì hiển nhiên không phải người thường, có lẽ cũng là người có đạo hạnh.

Nếu mình ra tay cứu Phương Tổng, lỡ như kẻ thù của ông ta biết được, lần theo manh mối tìm đến tận cửa thì...

Ta với Phương tổng chẳng thân chẳng quen, thật sự không cần thiết vì kiếm chút tiền mà gây thù kết oán.

Huống chi đối tượng kết thù rất có thể là một ác nhân có đạo hạnh.

Kiếm tiền cố nhiên là tốt, nhưng tạm thời ta cũng không thiếu tiền.

Đang suy tư, Trần Ngôn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới ống đàn hương đã thấy trong văn phòng của Phương tổng.