Nghiêm trợ lý hít một hơi thật sâu: "Lão bản đã được đưa thẳng tới bệnh viện, trước khi lên xe, ông còn dặn dò ta, nhất định phải tới bái kiến ngài, xin ngài bớt chút thời gian, đến gặp ông một lần."
Trần Ngôn lắc đầu: "Nếu đã bị thương, vậy thì qua vài ngày gặp lại cũng được, dù sao cũng không có việc gì quan trọng..."
"Quan trọng! Vô cùng quan trọng." Nghiêm trợ lý nhìn Trần Ngôn với ánh mắt khẩn khoản: "Trần tiên sinh, thật sự rất quan trọng... Chuyện này, ta phải từ từ nói với ngài, ngài..."
Trần Ngôn nghĩ ngợi một lát, dù sao hôm nay hắn cũng không có việc gì. Hơn nữa, Nghiêm trợ lý này trước giờ đối với hắn luôn rất khách sáo, làm việc cũng khiến hắn thoải mái.
"Được rồi, vậy ta đi với ngươi một chuyến."
Có điều... một đại lão bản giàu có như vậy, lại còn là chủ nhân của hung trạch.
Ừm, tối qua lại đột nhiên làm một buổi pháp sự...
Sáng nay lại ngã gãy xương?
Trong lòng Trần Ngôn bỗng nhiên sáng tỏ.
Chẳng lẽ... lúc đó Mã lão bản tìm lão thái thái, cũng là có việc muốn nhờ vả.
Xem ra, bản thân mình sắp được khai trương rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Ngôn liếc nhìn Nghiêm trợ lý: "Nếu đã đi gặp lão bản của ngươi, cũng phải chuẩn bị một vài món đồ nghề."
"Vâng vâng, ngài..."
Trần Ngôn ho nhẹ một tiếng:
"Ngươi cứ ở đây đừng đi đâu cả, ta..."
"Ta không đi! Không đi! Cứ ở đây chờ ngài!"
Được lắm, chọc ghẹo ta một lần còn chưa đủ hay sao?
Nghiêm trợ lý trong lòng thầm oán, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.
Trần Ngôn về nhà một chuyến, chẳng mang theo thứ gì khác, chỉ cầm cái la bàn mua trên mạng với giá một trăm tám mươi đồng rồi quay người đi ra.
Nghiêm trợ lý thấy Trần Ngôn tay cầm la bàn bước ra, trong lòng lập tức vững tin.
Thứ này, gã đã từng thấy qua không ít lần.
Vị này quả nhiên không phải người thường!
·
Đây là lần đầu tiên Trần Ngôn được ngồi xe Ben.
Ừm, lần trước về quê gặp thuộc hạ của Mã lão bản không tính, lần đó ngồi Maybach.
Cảm giác phải nói thế nào nhỉ... rất thoải mái.
Tràn ngập mùi vị của đồng tiền.
Trần Ngôn vốn là một kẻ phàm tục, hắn lại rất thích cái mùi vị này.
Còn Nghiêm trợ lý, sau khi lên xe thì chỉ biết cẩn thận tươi cười.
Trần Ngôn thở dài: "Được rồi Nghiêm trợ lý, chúng ta cũng là người quen biết, không cần khách sáo như vậy, nói cho ta nghe về lão bản của các ngươi đi, rốt cuộc là tình hình thế nào?"
Nghiêm trợ lý khẽ thở dài: "Phương Tổng nhà chúng ta... khoảng thời gian gần đây, có chút gặp vận xui."
·
Vận xui của Phương Tổng bắt đầu từ tháng trước.
Đầu tiên là vì ra ngoài bàn chuyện làm ăn, gặp phải thời tiết thay đổi đột ngột, dầm chút mưa.
Về nhà ngày hôm sau thì bị cảm.
Ông không mấy để tâm, chỉ uống chút thuốc cảm.
Chưa được hai ngày thì chuyển thành viêm phổi.
Vào bệnh viện nằm một tuần, truyền nước biển đến tay cũng sưng vù, xui xẻo nhất là còn suýt chết một lần — kháng sinh lúc đó dùng đều là loại ông từng dùng trước đây, không ngờ lần này truyền vào lại bị dị ứng.
Nếu không phải phát hiện kịp thời, có lẽ đã toi mạng rồi.
Mãi mới chữa khỏi viêm phổi xuất viện, đi đánh gôn với người ta thì bị trẹo lưng, về nhà lại nằm thêm hai ngày.
Sau khi đỡ hơn đến công ty, lại hay tin một lô hàng kinh doanh của mình gặp tai nạn trong lúc vận chuyển, cả một chiếc xe lật nhào xuống sông.
May mà tài xế không sao, nếu không còn phải bồi thường nhiều hơn.
Phương Tổng cảm thấy trong một thời gian ngắn mà gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn và xui xẻo như vậy, chắc chắn có điều không ổn.
Ông dám mua hung trạch, đầu tư vào thứ này, tất nhiên cũng quen biết vài vị cao nhân phương ngoại.
Thế là ông tìm đến một vị cao nhân mình quen biết, người ta tính cho ông một quẻ, nói rằng gốc rễ của vấn đề nằm ở căn hung trạch trong tay ông.
Ông mua hung trạch, trở thành chủ nhà, vậy là đã dính vào nhân quả.
Trong hung trạch trước đây tuy đã làm mấy buổi pháp sự, nhưng với vụ án đại hung thế này, hung tính rất ngoan cố, có lẽ trước đó chưa được trừ sạch, chỉ tạm thời trấn áp được vài năm.
Thế nên, gần đây có lẽ những thứ không sạch sẽ lại bắt đầu trỗi dậy...
·
Trần Ngôn nghe đến đây liền cười nói: "Thì ra là vậy, các ngươi đột nhiên lại đến làm pháp sự, là vì lão bản của các ngươi gần đây gặp quá nhiều xui xẻo, có cao nhân nói là do hung trạch gây ra?
Thảo nào, lúc ta thuê nhà, ngươi cũng đâu có nói cuối năm còn phải làm pháp sự, hóa ra là nhất thời nảy ý."
"Chứ còn gì nữa." Nghiêm trợ lý cười khổ: "Nhưng tối qua, pháp sự đã làm xong, theo lý mà nói thì hẳn là không còn chuyện gì nữa."
Nhưng sáng sớm nay lão bản của ta lại bị ngã gãy chân…
Lão bản lần này thật sự sợ hãi rồi, hơn nữa xem ra pháp sự mà Thanh thúc của Lạc Vân Trai thực hiện, căn bản chẳng có chút hiệu quả nào.
Mà ngài mới là cao nhân chân chính, cho nên ông ấy muốn gặp ngài càng sớm càng tốt, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Nếu còn đợi thêm hai ngày nữa, e rằng sẽ lại gặp phải nguy hiểm gì đó.”
Trần Ngôn nghe xong, suy tư một lát rồi gật đầu: “Đã hiểu.”
Hắn liền im lặng không nói nữa, còn nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Nghiêm trợ lý bên cạnh không dám làm phiền, chỉ có thể ngồi ngay ngắn một bên, không hó hé tiếng nào, ngay cả hơi thở cũng hạ xuống thật khẽ, một lòng một dạ chuyên tâm lái xe.