TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Chương 40: 【Giấu đi đâu rồi?】 (2)

Nghe âm điệu này, lại có chút giống với cái giọng của bà cụ nhà ta ngày trước ở quê làm phép cúng tế nhảy đồng.

Nhưng mặc cho Trần Ngôn có dùng thiên nhãn vọng khí thuật để cảm ứng thế nào…

Cũng không có lấy một tia dao động nguyên khí.

“Không thể nào. Làm phép thi thuật, sao có thể không có dao động nguyên khí được?”

Trần Ngôn nghi hoặc một lát, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật cười.

Haiz, cao nhân cái gì chứ, là một tên giang hồ lừa đảo mà thôi.

Cái vị Phương tổng kia, hóa ra đã bị người ta lừa rồi.

·

Nghĩ thông suốt điều này, Trần Ngôn đương nhiên sẽ không ngồi đây hít gió lạnh nữa, hắn đứng dậy hoạt động tay chân một chút rồi đi về phía cổng lớn của khu dân cư.

Hắn gọi một chiếc xe công nghệ, đi đến khu đại học ở phía đông thành phố, tìm một quán net để bao đêm.

Nơi này là khu biệt thự cao cấp, gần đây không có quán net nào.

Mà những nơi khác, Trần Ngôn cũng lười đi tìm.

Thôi thì cứ về quán net gần trường học cho xong — nơi đó, thân thuộc.

·

Tại một con phố thương mại gần trường, trong một con hẻm phía sau, có một tòa nhà thương mại hai tầng cũ kỹ.

Tấm biển hiệu có chút cũ kỹ, trên đó là bốn chữ lớn nhiều màu: Võng ba Cực Hạn.

Trần Ngôn quen đường quen lối đẩy cửa bước vào, bên trong lập tức cảm nhận được hơi ấm điều hòa đầy đủ, ấm áp như mùa xuân.

Còn có… mùi của ký túc xá nam vào mùa hè!

Không khí nghi ngút khói thuốc hòa lẫn với mùi mì gói, tiếng gõ bàn phím không ngớt, thỉnh thoảng còn có tiếng người chửi đổng.

Nhìn một lượt, trong đại sảnh tầng một có hơn trăm máy tính thì đã có hơn một nửa có người ngồi, xem ra đều là học sinh của các trường gần đó trốn ra ngoài bao đêm.

Trần Ngôn đi đến trước quầy, cười nói: “Bà chủ, mở cho ta một máy, bao đêm!”

Sau quầy, bà chủ đang ngồi dán mắt vào máy tính xem một bộ phim cổ trang thần tượng ngẩng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Trần Ngôn một cách đầy quyến rũ.

“Ấy dà, Tiểu Ngôn? Lâu lắm rồi không thấy ngươi ghé qua nhỉ.”

“Ta tốt nghiệp rồi mà,” Trần Ngôn nói: “Không mang chứng minh thư, bà chủ quẹt giúp ta một cái.”

Bà chủ tuỳ tay lôi ra một tấm chứng minh thư, cũng chẳng biết là của ai, đứng dậy nhoài người ra ngoài, quét lên một cái máy trên quầy.

Tít.

Trần Ngôn thầm hít một hơi.

Quả nhiên vẫn phải là đóa hoa của võng ba Cực Hạn.

Bà chủ này trông chỉ độ ba mươi tuổi, mắt to mặt nhỏ, ngũ quan vốn đã không tầm thường, lại thêm cái phong tình trưởng thành đặc trưng của phụ nữ tuổi này…

Nhất là cái dáng người ấy, cái dư vị chín muồi của một thiếu phụ, và điều hiếm có nhất là…

Cành tơ treo quả nặng!

Với cái dáng người này của nàng, lúc đứng dậy, hơi cúi người, khẽ nhoài người về phía trước…

Cái tư thế này, mười gã đàn ông thì phải có tám gã nhìn thấy đều phải ngẩn người.

Chẳng trách hồi Trần Ngôn còn học đại học, đám con trai hay đùa với nhau câu nói ấy.

Bao đêm ở quán net thì có là gì, có tiền rồi, thì phải bao đêm bà chủ quán net!

Biết Trần Ngôn đang nhìn mình, bà chủ cũng chẳng để tâm — nàng làm ăn ở đây, sớm đã quen với ánh mắt của đám sinh viên này rồi.

Có điều, nhìn thì nhìn, chứ chẳng có ai dám làm gì không phải phép với bà chủ.

Bà chủ tuy trông quyến rũ, nhưng đệ đệ của nàng không phải dạng dễ chọc!

To cao lực lưỡng, bắp tay còn to hơn bắp chân, mình xăm rồng vẽ phượng, đầu trọc…

Một người đệ đệ như vậy…

Bên cạnh nàng có tới ba người!!

Ngày thường dù có việc hay không, họ đều lượn lờ trong ngoài quán.

Một trong số đó, trên đầu còn có một vết sẹo hình trăng khuyết, nghe nói là vết tích để lại từ hồi trẻ chém nhau với người khác!

Nhà có ba người đệ đệ có thể làm môn thần thế này, bà chủ ngồi trong quán vững như núi Thái Sơn.

“Máy số bốn mươi sáu, đi đi.”

Bà chủ thao tác trên máy tính của mình, rồi ném cho Trần Ngôn một cái thẻ.

Trần Ngôn nhận lấy, lại nói: “Đồ ăn khuya làm cho ta một tô mì, thêm một cây xúc xích, một quả trứng.”

Bà chủ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Người đi làm lĩnh lương đúng là khác hẳn, ăn uống cũng chịu chi tiền rồi.”

Nói xong, nàng gọi lớn một tiếng: "Tiểu Cố! Máy bốn mươi sáu, mì gói, thêm lạp xưởng và trứng!"

"Vâng."

Bất chợt, Trần Ngôn nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ lối đi phía sau dãy máy của mình.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của một cô gái.

Áo bông màu đen có phần cũ kỹ — hửm? Sao bộ y phục này trông có chút quen mắt.

Sau lưng là một bím tóc sam to dày.

Cô gái quay lưng về phía Trần Ngôn, tay cầm chổi đang quét tàn thuốc trên mặt đất.

Trần Ngôn liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, thản nhiên hỏi bà chủ: "Thuê người rồi sao?"

"Đâu có, kiếm chẳng được mấy đồng, lấy đâu ra tiền mà thuê người chứ.", bà chủ tiện tay xé một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói: "Một người đáng thương thôi, hôm qua cứ đi đi lại lại mấy canh giờ trên con phố ngoài tiệm của ta, ta thấy nàng đói sắp lả đi, nên mới tốt bụng mời nàng một bát mì.

Hỏi ra mới biết, nàng từ nơi khác đến Kim Lăng phủ tìm người, tiền bạc và điện thoại đều bị trộm mất, người thì tìm không thấy, đến tiền ăn cũng không có."

Trần Ngôn cười: "Chuyện này, bà nên đưa nàng đi báo quan. Tìm quan sai ấy."

"Nàng không chịu.", bà chủ vừa nói vừa hạ thấp giọng: "Thế nên ta mới nghi, có lẽ nàng là kiểu thiếu nữ bỏ nhà ra đi. Không chịu đi gặp quan sai.

Ta thấy nàng đến cơm cũng không có mà ăn, đáng thương quá, nên giữ lại ở đây mấy ngày.

Ban ngày nàng ra ngoài tìm người, trước sáu giờ tối thì quay về, làm chân phục vụ, quét tọn vệ sinh nửa đêm đầu.

Nửa đêm sau vắng khách, nàng vào nhà kho ngủ trên chiếc giường dây thép phía sau.

Tiền công thì không có, nhưng mỗi ngày ta đều lo cho nàng hai bữa cơm."

Trần Ngôn nghe những lời này, biết nói sao đây...

Nửa tin nửa ngờ.

Bà chủ không báo quan, không tìm quan sai, phần lớn cũng có những tính toán của riêng mình.

Kinh doanh quán net, thực ra cũng có nhiều chỗ không đúng quy định — ví dụ như chuyện phòng cháy này nọ.

Thêm vào đó là ba người đệ đệ của bà ta, trông qua đã biết không phải hạng lương thiện, không chừng trên người còn dính vào chuyện gì.

Đương nhiên bà ta sẽ không vô cớ rước quan sai đến cửa.

Nhưng mà... tấm lòng giúp người, chắc chắn là thiện ý.

Thời buổi này, gặp người đáng thương mà chịu ra tay mời một bữa cơm no đã là chuyện vô cùng hiếm có. Huống hồ còn đưa về, cho ăn cho ở?

Trần Ngôn cũng không nghĩ nhiều, liền đi mở máy chơi game.

Hắn ngồi ở máy của mình chơi một lúc, tai đeo tai nghe nên cũng không để ý đến những âm thanh khác.

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau đưa tới, đặt một thùng mì nóng hổi lên bàn của Trần Ngôn.

Trần Ngôn đang chơi game, vừa hay vỗ chuột một cái, cánh tay nhấc lên hơi cao.

Người phía sau vội né, tay cũng rụt lại, vài giọt canh mì trong thùng liền văng ra, rơi trên mu bàn tay của Trần Ngôn.

Trần Ngôn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

"Thật xin lỗi."

Chưa đợi hắn đáp lời, người đó đã vội bỏ đi.

Trần Ngôn ngẩn người.

Giọng nói này nghe hay thật.

Nhưng mà...

Câu xin lỗi này, sao nghe có chút quen tai.

Hắn đang định quay đầu lại nhìn bóng lưng thì trong tai nghe đã truyền đến âm thanh.

"Mẹ kiếp! Đường trên, đường trên, đường trên! Người đâu! Mau qua đây!!"

Không rảnh để nghĩ thêm, Trần Ngôn vội vàng chỉnh lại tai nghe, chuyên tâm vào trận chiến.

·

Phía sau quán net, cô gái họ Cố đã nhanh chóng đi vào nhà kho, trốn sau cánh cửa.

Nàng lén nhìn qua khe cửa ra sảnh lớn của quán net bên ngoài.

Nàng nhận ra Trần Ngôn rồi.

Hôm kia, thùng thịt gà mà mình cướp... là của hắn thì phải?

May quá, chắc hắn không nhận ra ta đâu.

Nghĩ vậy, cô gái họ Cố ngồi xuống chiếc giường dây thép, lại chìm vào dòng suy tư.

Đã bao nhiêu ngày rồi...

Kẻ họ Trần đáng ghét kia, rốt cuộc đang trốn ở đâu